Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh


 phan 2

 Ở ngôi biệt thự trằng lạnh lẽo tới thấu xương , người tài xế cung kính mở cửa xe

_Hãy nhớ , muốn làm người thừa kế

_Tôi biết rồi.

Anh lạnh lùng cắt ngang câu nói của ba mình

_Tốt. Đi thôi.

Chiếc xe lăn bánh mang theo bao tính toán và âm mưa.

Cửa căn phòng vip cửa nhà hàng 5 sao Long Tiên bật mở .Ông Dương Phong và Dương Lãnh bước vào. Bên trong đã có 3 người đợi sẵn.Khẽ

" hừ" 1 tiếng anh bước vào bàn mà không thèm liếc tới những con người kia 1 cái.

_Chào anh chị và cháu , xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.

_Không sao đâu , chúng tôi cũng vừa mới tới thôi. Đây là con gái chúng tôi.

Ông Dương Phong nhìn cô bé thoáng ngạc nhiên. Cô gái này còn đẹp hơn lúc trước ông gặp một cô gái xinh đẹp , lương thiện nhưng rất mạnh

mẽ và can đảm.

_Chào cháu, bác là Dương Phong và đây là con trai bác Dương Lãnh.

_Cháu chào bác cháu là Lăng Tuyết.

Cô choàng tỉnh để chào hỏi lại vì khi cửa phòng bật mở cô như chết đứng .

Là anh. Đúng là anh. Vẫn đôi mắt đen,sắc lạnh .Vẫn khuôn mặt nghiêm nghị và cao ngạo ấy .Cô nhìn anh tới thất thần. Bao nhiêu lần tự nhủ

sẽ quên anh nhưng tới khi gặp mặt cô mới biết cô vẫn nhớ anh kinh khủng.

Anh giật mình ngẩng đầu .Giojng nói này ,giọng nói mới nghe 1 lần anh đã không thể quên. Là cô, cư nhiên là cô. Người mà anh nói sẽ quên

nhưng không thể đang đứng trước mặt anh. Vị hôn thê của anh. Sao có thể ? Lẽ nào mọi chuyện chỉ là sắp đặt .Bàn tay anh để dưới gầm bàn

nắm chặt lại.

"Các ngườ dám đùa giỡn với tôi "

Các món ăn lần lượt được đưa ra. Cô chỉ gắp lấy lệ , muốn ngước lên nhìn anh mà không dám. Thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi của ông Dương

Phong

_Lăng Tuyết con thật sự muốn cuộc hôn nhân này chứ?

Cô ngẩng đầu nhìn ông ,trong 1 thoáng cô nhìn sang anh, dù chỉ 1s ngắn thôi nhưng cô vẫn nhận ra ánh mắt lạnh lùng vừa giận dữ vừa có

chút giễu cợt của anh.

Hít 1 hơi thật sâu cô trả lời:

_Vâng ạ!

_Con cũng rất mong chờ cuộc hôn nhân này.

Thình lình anh lên tiếng .Cả 4 người đều quay sang nhìn anh nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Ba má cô đầy vui vẻ khi nghe anh nói câu

đó , ông Dương Phong ngạc nhiên nhìn anh còn cô , đôi mắt cô nhìn lại anh vừa vui mừng vừa thấp thỏm lo lắng. Cô cũng không hiểu nổi cảm

xúc của bảo thân lúc này.

Nghe 2 người nói xong tinh thần của ba vị thân sinh phấn khởi hẳn lên.

_Vì năm nay cháu mới 19 tuối lại còn đi học nên tôi nghĩ để năm sau khi cháu tròn 20 ta sẽ tổ chức lễ cưới cho 2 đứa. Anh chị thấy sao?

_Chúng tôi thấy thế rất ổn. Còn 2 con thì sao?

_Dạ! Con không có ý kiến gì .

_Tùy mọi người quyết định. Vì dù sao cô ấy chắc chắn sẽ là vợ của con.

"Có phải đó là những gì các người muốn không? Haha , tôi rất hứng thú với vở kịch này".

_Vậy để làm quen trước hãy để con bé tới nhà tôi sống. Chúng tôi sẽ chăm đối xử với cháu thật tốt .Mong ông bà đừng lo lắng.

_Vâng làm phiền ông vậy.

Ngồi trên xe cô vẫn còn thấy mơ màng. Cô thật sự là vợ của anh .Chuyện này cứ như 1 giấc mơ. Không biết là 1 giấc mơ đẹp hay chỉ là 1 cơn

ác mộng.

Chương 4: Cuộc Sống Mới


Nhìn lại căn phòng quen thuộc của mình lần nữa , cô khẽ khép hàng mi dày của mình lại "tạm biệt". Ngoài sân

đang có 1 chiếc xe đợi để đưa cô tới ngôi nhà tương lai của mình.

_Gọi điện về thường xuyên con nhé.Ba má sẽ tới thăm con khi có dịp.Nếu ở đó không thoải mái thì cứ về đây

_Bà lại nói gì thế, họ sẽ đối xử tốt với con bé mà.

Quay sang con gái mắt ông cũng đỏ hoe:

_Ba sẽ rất nhớ con.Nếu thật sự..Thôi con lên xe đi.

Ông Hạo Thiên vội quay mặt đi để che giấu giọt nước mắt đang lăn dài trên má.Cô ôm chầm lấy ba má mình

nghẹn ngào:

_Con sẽ sống thật tốt, ba má không phải lo lắng quá cho con. Con đi đây.

Nhìn chiếc xe môi ông Hạo Thiên mấp máy đủ cho mình ông nghe:

_Nếu họ đối xử không tốt với con ba sẽ đưa con về .Nhưng ba vẫn mong con sẽ hạnh phúc trong ngôi nhà

đó.

Trong xe cô nhìn bên ngoài qua cửa kính. Hôm nay bầu trời sao u ám quá .Cô không khóc vì tối qua cô đã

khóc đủ rồi.Dù sao cô cũng phải lấy chồng, coi như cô phải làm việc này trước mà thôi.Cô phải phấn chấn lên

biết đâu ngôi nhà kia là nơi thật sự dành cho cô

Chiếc xe dừng lại trong sân 1 tòa lâu đài trắng chứ không phải là biệt thự nữa. Người quản gia khẽ cúi người

chào cô:

_Tiểu thư, chào mừng cô đã tới ngôi nhà này. Tôi là Trương Sinh quản gia của Dương gia .Để tôi đưa tiểu

thư lên phòng.

Cô nhìn người quản gia thấy lòng ấm áp lên 1 chút. Ông chắc cũng đã gần 60 , khuôn mặt phúc hậu , cô thấy

thạt sự gần gũi.Cúi đầu chào ông cô nói:

_Cảm ơn bác. Sau này nếu con có gì không phải xin bác bỏ qua và chỉ bảo thêm cho con.

_Tiểu thư,tôi không dám. Tôi đưa cô lên phòng .

_Cảm ơn bác. Làm phiền bác quá!

_Không có gì. Đây là trách nhiệm của tôi.

Quản gia đưa cô lên phòng mình, sau đó đưa cô đi thăm quan cả ngôi nhà. Ông gọi tất cả người làm trong

nhà để giới thiệu cô với họ. Gần như cả buổi sáng của cô chỉ để nhớ được hết lối đi trong ngôi nhà này.Tới

bữa trưa vẫn không thấy Dương Lãnh và ông Dương Phong về cô hỏi quản gia:

_ Bác Trương , sao không có ai ở nhà thế ạ?

Hiểu câu hỏi của cô ông nói:

_Ông chủ tối qua sang bên Mỹ vì có chuyện gấp , ông cũng gửi lời xin lỗi tiểu thư . Còn thiếu gia gần như

không ăn cơm ở nhà mấy . Buổi tối thiếu gia về tiểu thư đừng lo.

Cô thấy hụt hẫng khi biết anh không về , thấy ngôi nhà này thật lạnh lẽo , cả ngôi nhà rộng lớn như thế mà

im lìm như không, may mà có ông Trương , cô cũng thấy bớt thương tâm 1 chút.

_Bác Trương xin đừng gọi con là tiểu thư ,bác cứ gọi con là Tuyết.

Ông Trương thóang ngạc nhiên rồi nở 1 nụ cười hiền hậu:

_ Tôi cũng luôn mong có 1 đứa cháu gái như cô.Nhưng xưng hô thì không thể thay đổi mong tiểu thư thông

cảm.

_Vâng cảm ơn bác. Nhưng cháu sẽ vẫn gọi bác Trương.

Cô nở 1 nụ cười tươi với ông. Ông khẽ cười lại với cô. Không biết từ lúc nào ngôi nhà này đã lạnh lẽo như thế

nhưng ông nghĩ nụ cười này sẽ là ánh mặt trời xua tan đi giá lạnh. Vị tiểu thư này khác xa những tiểu thư

khác mà ông đã gặp. Rất gần gũi ,thánh thiện chứ không phải thái độ khinh người, quyền quý như các tiếu

thư của các chi nhánh Hắc Long .Ông chủ quả có mắt nhìn người.

Ăn trưa xong cô gọi điện về nhà cho ba má bớt lo lắng. Họ nghe giọng nói vui vẻ của cô cũng thấy yên tâm

hơn. Ngắm nhìn phòng mới cô thấy rất đẹp và hợp ý mình. Tường sơn màu hồng nhạt ,đồ dùng hầu như là

màu trắng - màu ưa thích của cô, ngả lưng lên chiếc giương êm ái cô thấy rất dễ chịu và ngủ thiếp đi lúc nào

không biết. Trong mơ cô thấy ai đó đang nhìn mình nhưng không thể mở mắt ra , có lẽ buổi sáng cô đã đi quá

nhiều. Tỉnh dậy đã là 3 giờ chiều cô mở cửa sổ ngắm nhìn khu vườn trước, cô bỗng phát hiện ra có 1 khoảng

vườn rộng trồng hoa ly trắng. Vội chạy xuống vườn cô mỉm cười rạng rỡ nhìn bông hoa ly gần nhất. Không

ngờ ở đây lại có vườn hoa ly đẹp như thế. Cô qua vui mừng đắm chìm trong vườn hoa mà không biết có 1

ánh mắt đang nhìn mình .

Hôm nay anh biết cô sẽ đến, cố gắng tập trung vào công việc nhưng qua bữa trưa anh đã ngồi sau vô lăng

xe về nhà. Về tới nơi anh hỏi ngay quản gia:

_Tới chưa bác?

Anh nói rất nhẹ nhàng với ông vì ông là người mà anh kính trọng còn hơn cả ba mình. Chính ông đã chăm sóc

anh từ khi má mất. Ông Trương hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra:

_ Tiểu thư tới từ sáng , sau khi ăn trưa có lẽ tiểu thư đang nghỉ ngơi trên phòng.

Nghe xong anh bỗng thấy kỳ lạ , việc quái gì mình phải quam tâm tới cô ta. Anh vội nói:

_ Hôm nay không có việc gì nên cháu mới về sớm. Cháu lên phòng đây.

Nói xong anh bước nhanh lên lầu để lại 1 người đang tự hỏi không hiểu thiếu gia đang nói cái gi nữa.

Đã nói không quan tâm nhưng chân anh vẫn bước tới phòng cô. Khẽ nghe anh không thấy 1 tiếng động nào ,

có lẽ cô đã ngủ ,anh mở cửa bước vào. Nhìn cô khi ngủ xinh đẹp và trong sáng như 1 thiên thần vậy ,tay

anh khẽ đưa ra như muốn chạm vào cô. Ý thức được hành động của mình anh vội rụt tay lại bước nhanh ra

khỏi phòng. Đang trầm ngâm bên cửa sổ anh nhìn thấy cô chạy nhanh xuống khu vườn trước. Ánh mắt anh

se lại khi cô dừng lại trước vườn ly trắng

_Cô dám bước chân vào khu vườn đó à?

Bỏ ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay xuống anh bước nhanh xuống vườn.

Đang mải mê ngắm những bông hoa ly trắng nở rộ cô nghe thấy 1 giọng nói lạnh như băng:

_Ai cho phép cô vào đây. Cút ngay.

Cô quay lại nhìn, anh đứng đó nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô thấy rùng cả mình chỉ biết ngây người

nhìn anh.

_ Bị điếc à. Tôi bảo cô cút ra khỏi vườn hoa này!

Vừa nói anh vừa tiến lại nhanh như cắt kéo tay cô đẩy ra ngoài. Vì quá bất ngờ cô ngã dúi xuống đất . Cánh

tay trượt trên đất đau tới chảy cả nước mắt. Cô ngước nhìn anh ai oán:

_Anh làm cái gì thế?

_Muốn sống thì đừng có bén bảng tới đây.

Anh gằn giọng cảnh cáo cô rồi bước đi.Anh vừa đi khỏi thì quản gia Trương vội chạy tới:

-Tiểu thư , cô không sao chứ? Sao lại bị chảy máu thế này? Mau vào nhà băng bó vết thương trước đã.

Ông vội đưa cô vào nhà băng bó vết thương. Im lặng hồi lâu cô hỏi:

_ Bác Trương, tại sao không thể vào vườn ly trắng đó?

Ông giật mình:

_ Tiểu thư đã vào vườn hoa đó?

Cô gật đầu. Ông thở dài:

_Hèn chi mà thiếu gia lại hành động như thế, Tôi thật bất cẩn khi không nhắc tiểu thư. Vườn hoa đó do chính

thiếu gia chăm sóc , vì phu nhân ngày xưa rất thích hoa ly. Chính bà đã trồng vườn hoa đó. Từ lúc phu nhân

mất không ai được lại gần nơi đó cả.Kể cả ông chủ.

Cô gật đầu như muốn nói cô đã hiểu rồi bước nhanh lên lầu. Gục mặt vào gối nước mắt cô lăn dài, vừa ấm ức

vừa bị tổn thương. Đành rằng cấm vào nhưng cô đâu có biết chẳng lẽ không thể nhẹ nhàng bảo cô ra khỏi

đó mà phải làm tổn thương cô như vậy. Vết thương trên cánh tay cô đau nhưng không đau bằng vết thương

lòng mà anh vừa gây ra cho cô.Tâm trạng vui vẻ sang nay của cô đã bị anh làm cho không còn lại gì. Nhớ lại ánh mắt khi anh nhìn cô , bụng cô khẽ

thóp lại. Đó là ánh mắt căm phẫn , chán ghét và cả 1 chút bi thương. Cô không hiểu mình đã làm gì để anh đối xử như thế. Nhìn xuống vườn hoa

trái tim cô càng thắt lại.

Ngâm mình trong làn nước ấm cô thấy thoải mái hơn nhiều. Mới ngày đầu tiên mà cô đã cảm thấy khó sống

thế này đây.Đang lau khô mái tóc ướt sũng thì tiếng gõ cửa vang lên.

_Ai thế?

_Tiểu thư. Mời cô xuống dùng bữa.

_Em biết rồi, chị xuống trước đi , em xuống ngay đây.

_Vâng tiểu thư.

Người làm đi xuống thầm nghĩ "Đây thực sự là thiếu phu nhân tương lai sao? Lần đầu tiên mình được 1 vị tiểu

thư trả lời lịch sự như thế"

Bước xuống phòng ăn cô đã thấy anh ngồi đó ,ánh mắt anh nhìn ra 1 khoảng không nào đó mà cô không thể

nhìn tới được.Cô ngồi vào bàn anh cũng chẳng thèm thu tầm mắt lại.2 người ăn cơm mà không nói với nhau

câu nào.Cô thì vẫn ấm ức trong lòng , còn anh mặt không 1 chút cảm xúc.Dùng xong bữa tối , cô cùng anh

ra phòng khách ăn hoa quả .Suy nghĩ hồi lâu cô mới lên tiếng :

_Ngày mai tôi có thể đi học không?

Anh quay sang nhìn cô , 2 hàng lông mày nhíu lại.Không để anh nói cô vội vàng :

_Tôi đã nghỉ gần 1 tuần rồi.Hơn nữa đâu có ai nói tôi phải thôi học đâu.

_Tùy cô.

Bác Trương nhìn cô rồi quay sang nói với anh :

_Thiếu gia . Chúng ta cần người đi theo bảo vệ tiểu thư.

_Ừm

Vẫn chăm chú vào bảo tin tài chính, anh lơ đãng gật đầu. Cô nhìn anh mà thấy bực mình.quay sang bác

Trương cô nói :

_Dạ không cần đâu bác.Con có thể tự lo được mà.

_Ngu ngốc.

Buông lại 2 từ anh bước thẳng lên lầu.Cô nhìn anh mà muốn bốc hỏa. Cô hỏi quản gia :

_Sao thế bác?

_Tiểu thư, cô cũng biết công việc của thiếu gia. Giờ cô đã là 1 thành viên trong gia đình, vì thế nếu cô đi 1

mình sẽ rất nguy hiểm.

_Dạ cháu biết anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Dương thị.

Cô cũng nghe ba má nói về công việc của anh nhưng hôm đó còn sốc nên cô không để tâm lắm.

_Tiểu thư. Thật ra ngoài tập đoàn đó ra Dương gia còn có 1 thế lực ngầm hỗ trợ. Hay nói cách khác thiếu gia

là thiếu chủ của Hắc Long hội, vì thế cô là thiếu phu nhân của bang. Nếu ra ngoài 1 mình sẽ rất nguy hiếm.

Bác Trương nhìn cô ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời mọi thắc mắc của cô.Chẳng lẽ cô bé không biết thiếu gia là

ai sao.Còn cô ngồi như đóng băng trên ghế. Hắc Long hội kia có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ.Dù là dân

ngoại đạo cô cũng biết chút ít giang hồ đồn thổi cái hội này kinh khủng tới mức nào , chỉ ai muốn chết sớm mới

động vào Hắc Long , ai dại dột động vào thì nên chuẩn bị quan tài trước là vừa. Cô cũng có nghe Gia Hân kể

1 tập đoàn động tới Hắc Long , mấy ngày sau tuyên bố phá sản . 1 bang hội tranh mối làm ăn với Hắc Long

hôm sau bị xóa sổ, ai cũng biết Hắc Long làm nhưng không thể tìm ra chứng cớ. Vì thế có vô số truyền thuyết

về Hắc Long. Thế mà cư nhiên cô lại sắp trở thành thiếu phu nhân của cái bang hội đó.

Thấy cô ngồi như người mất hồn, bác Trương khẽ gọi :

_ Tiểu thư không sao chứ?

_Dạ , con không biết nữa , quá kinh ngạc. Con thực sự không biết.

_Chẳng lẽ chưa ai nói cho tiểu thư biết sao?

_ Có lẽ ba má có nói nhưng con không để ý tới. Bác Trương thực sự anh ấy là thiếu chủ gì đó sao?

_ Vâng tiểu thư.

_Con biết rồi. Con lên phòng trước. Làm phiền bác nhưng con muốn được đi học.

_Tôi sẽ cho người chuẩn bị , tiểu thư cứ yên tâm.

_ Con cảm ơn bác.

Nói xong cô đi lên phòng mà đầu cứ hiện lên 3 chữ "Hắc Long hội" . Có lẽ cô đang mơ thôi, mình không thể

nào là thiếu phu nhân của cái hội khét tiếng đó được.

Chương 5: Bắt Đầu


Bật dậy thật nhanh cô gõ vào đầu mình thật mạnh. Ngủ quên cả trời đất , đã hơn 7h rồi. Đánh răng rửa mặt

với tốc độ thần sầu , cô chạy một mạch xuống lầu.Vừa nhìn thấy cô , bác Trương vội nói:

_Tiểu thư , cô không sao chứ. Vì hôm qua cô nói không cần gọi nên tôi

Không để ông nói xong cô vội vàng:

_Không sao đâu ạ. Cháu đi luôn kẻo muộn.Cháu đi đây.

_Tiểu thư chưa ăn sáng.

Nhưng chưa kịp nói hết câu ông đã nhận ra cô chủ nhỏ đã ra tới cửa hét vọng vào

_Cháu tới trường ăn cũng được.

Nhìn bóng dáng cô , ông khẽ mỉm cười. Có lẽ cô gái này đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.1 cô bé lạc quan và

tốt bụng , mới gặp thôi mà ông đã rất có hảo cảm với cô.

Bước xuống xe , cô nhận được hàng tá ánh mắt ngạc nhiên , soi mói của mọi người.Không phải vì hôm nay cô

bước xuống từ chiếc lamborghini mà là có vài vị áo đen đang kính cẩn cúi chào cô khi cô xuống xe.Vội chào

lại họ cô ù té chạy vào lớp.Mặc dù thế cô vẫn kịp nghe 1 chàng trai thốt lên :

_Hoa khôi trường ta chuyển nghề làm chị hai hả?

Cô thầm nghĩ " Đúng thế đấy , nhìn mặt ngu ngu mà thông minh gớm"

_Thế nào rồi? Gia đình ấy đối xử với cậu tốt chứ? Có ai bắt nắt cậu không ? Có bắt cậu làm việc nhà vất vả

không?

Còn chưa kịp thở cô đã nhận được 1 tràng câu hỏi của Gia Hân.Ngồi xuống chỗ mình cô thở phào vì vừa kịp

chuông.Nhìn Gia Hân đang nhìn mình với ánh mắt rất chi là 3 chấm cô bật cười :

_ Không sao đâu. Mọi người đối xử với mình tốt lắm

_ Thế còn anh ta thì sao?

_Máu lạnh.

Cô nghĩ 1 chút rồi bật ra 2 từ phù hợp nhất. Đúng là động vật máu lạnh . Là khối băng nghìn năm chưa tan
Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .